Chương 37

Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt

14.063 chữ

15-12-2022

Phiên ngoại tưởng tượng

Đêm đã tối, muôn tiếng động đều im lặng, trăng mờ gió lớn.

Thôi Mạch Chu nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, hắn nhạy bén mà mở mắt ra.

Chưa từng nghĩ đến, hắn không thể đợi được người đến chi viện cho hắn, mà là đợi kẻ địch muốn ám sát hắn.

Thôi Mạch Chu bị thương nặng chưa khỏi, vẫn chưa thể dùng nội lực, mà Khương Tuế Ngọc đang nằm nghỉ trên đất vẫn chưa nhận ra.

Hắn rón ra rón rén mà di chuyển đến bên cạnh nàng, giơ tay ra đẩy nàng.

Trong đêm tối, bóng dáng của hắn lờ mờ, Khương Tuế Ngọc đang lim dim mở mắt ra liền nhìn thấy hắn, suýt nữa bị hắn làm giật mình đến phát ra tiếng.

May mà Thôi Mạch Chu nhanh tay nhanh mắt, một tay bịt miệng nàng lại, tiếng kêu của nàng bị chặn lại.

"Có người đến rồi." Thôi Mạch Chu ghé sát bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai nàng, Khương Tuế Ngọc có chút không tự nhiên mà nghiêng mặt.

Trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn.

Hóa ra nàng thật sự nhặt một cái phiền phức lớn về nhà, bên ngoài nhất định là sát thủ đang truy sát hắn, nếu như không may, bọn họ sẽ phải chết ở đây mất...

Trong lúc hỗn loạn, Khương Tuế Ngọc đột nhiên nhớ đến cái hầm đất ở phòng bếp.

Hầm đất vốn dĩ là xây để dự trữ rau củ sống qua mùa đông, nếu như gặp phải thổ phỉ xuống núi cướp bóc, cũng có thể trốn vào trong hầm đất để núp tạm một lúc.

Bóng dáng lén lút của mấy người che mặt, giơ đao lên rồi tìm kiếm ở bên giường, sau đó chém loạn một trận.

Tên thích khách cảm thấy bất thường liền quyết đoán mà vén mền ra, bên trong trống rỗng không có người.

Bọn họ đưa mắt ra hiệu với nhau, bắt đầu tìm kiếm bên trong phòng, xem ra vốn không dự tính sẽ dễ dàng dừng lại, có lẽ là có chuẩn bị mà đến.

Một tên che mặt đốt ngọn nến, đôi mắt sắc bén như đại bàng nhìn quanh trong phòng bếp một lượt, thận trọng mà bước vào trong.

Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu đang trốn ở bên trong nín thở, cảm nhận được bụi bặm rơi xuống từ trên đỉnh đầu, Khương Tuế Ngọc ngứa mũi, suýt chút nữa hắt hơi, may mà lúc nguy cấp nàng đã kiếm nén lại được.

Từ sau khi Thôi Mạch Chu có địa vị cực cao, từ quan trở thành thừa tướng.

Hắn bởi vì duyên cớ với Trường Nhạc Huyện chúa mà trong lòng vẫn luôn có khúc mắc đối với nữ tử, cho nên chậm trễ chưa lấy được vợ.

Hôm nay, lần đầu tiên hắn thân mật với một nữ tử như vậy, khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Hầm đất cái nơi chật hẹp đến như vậy, không cẩn thận thì sẽ đụng phải đối phương.

Thôi Mạch Chu biết rõ thói đời hà khắc với nữ tử nhiều đến thế nào, cho nên thường xuyên lấy lễ tiết càng nghiêm khắc để ràng buộc chính mình.

Nhưng chuyện đến nước này, ánh sáng quá u tối, thị giác bị che mờ, những cảm giác khác liền bị phóng to ra, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được thứ mềm mại trước ngực nàng khi mu bàn tay hắn lướt qua.

Cơ thể hắn cứng ngắc, sau đó tránh về phía bên cạnh, ai ngờ nàng trong nháy mắt lại dính vào.

Nàng lại không hề nhận ra được sự bối rối của hắn, khiến hắn giận dữ.

Đúng là hắn không ở gần nữ sắc, nhưng không thể chứng minh là hắn không có năng lực.

Tên che mặt đi qua đi lại vài bước, không biết là giẫm phải thứ gì, dưới chân truyền đến tiếng cót két nhỏ vụn.

Có biến.

Vẻ mặt hắn ta nghiêm nghị, ánh mắt di chuyển đến dưới chân.

Cùng với tiếng "rít" một thanh kiếm dài trực tiếp đâm xuyên qua miếng ván gỗ của hầm đất, mũi kiếm chỉ một chút nữa thôi là đâm trúng Khương Tuế Ngọc.

Chính trong lúc này, Thôi Mạch Chu đột nhiên ấn nàng vào trong lòng, có thể tránh được thế tới của mũi kiếm dài nguy hiểm.

Tim đang đập loạn xạ, tư thế kéo nàng vào trong lòng rõ ràng là lần đầu làm, hắn thuần thục đến cứ như từng làm như vậy hàng vạn lần.

Trên đầu truyền đến tiếng đánh nhau của binh khí giao nhau, ước chừng là quân cứu viện đến rồi, nhưng sự ấm áp và mềm mại ở trong lòng, Thôi Mạch Chu lại như ôm lấy một củ khoai lang phỏng tay.

Sau khi hết mối nguy, hắn lập tức đẩy nàng ra, vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên.

Từ lúc được hắn ôm lấy, đến khi bị hắn đẩy ra, mặt Khương Tuế Ngọc đều trong trạng thái ngỡ ngàng.

Ai ngờ lúc Thôi Mạch Chu đẩy nàng ra dùng lực quá lớn, đầu của nàng "ầm" một cái liền đụng vào vách tường, chầm chậm sưng thành một cái bánh bao lớn.

Cẩu nam nhân! Khương Tuế Ngọc xoa xoa cái bánh bao lớn trên đầu mình, âm thầm chửi hắn mấy lần.

Đợi bọn họ leo lên từ hầm đất, liền nhìn thấy áo khoác ngoài trên người của Khổng Kỳ sát khí hừng hực đang rỉ máu, rồi quỳ xuống về phía Thôi Mạch Chu: "Bẩm chủ tử, trên đường thuộc hạ gặp phải cản trở, cho nên đến muộn, mong chủ thượng trừng phạt."

Thôi Mạch Chu quả nhiên là người thanh liêm, nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Tự đi nhận hai mươi gậy."

So với những cái khác thì hình phạt này được xem là nhẹ rồi.

"Cảm tạ chủ tử." Khổng Kỳ nhìn thoáng qua, trong lòng vô cùng kinh hãi, kinh ngạc mà nói, Trường Nhạc Huyện chúa không phải đã chết rồi sao, sao lại có một nữ tử giống nàng đến như vậy.

Điều còn khiến y kinh ngạc nhất chính là, thái độ của chủ tử của mình đối với tiểu cô nương này, gần như có thể gọi là dịu dàng.

Xử lý xong chuyện nội bộ, Thôi Mạch Chu mới có thời gian rảnh để nhìn về phía Khương Tuế Ngọc.

Hai mắt Khương Tuế Ngọc long lanh nhìn hắn.

Đến rồi đến rồi, nàng giúp hắn một việc lớn đến như vậy, chắc là sẽ cho nàng một chút của cải để báo đáp nhỉ? Nàng cũng không tham lam, đủ để chi tiêu bình thường trong năm nay là được.

Thôi Mạch Chu chắp tay, áy náy nói: "Bởi vì gặp phải hành thích, kẻ giặc có lẽ sẽ trở lại nữa, nơi này có lẽ không an toàn lắm, thỉnh cầu Khương cô nương đi cùng với chúng tôi, để bố trí ổn thỏa cái khác."

Nụ cười của Khương Tuế Ngọc khựng lại, ý là nàng phải rời khỏi nhà để đi theo bọn họ, nếu không sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ.

"Hậu lễ đáp tạ" không có, nhà cũng không giữ được.

"Nếu như Khương cô nương không tin tưởng tại hạ." Thôi Mạch Chu lấy ra lệnh bài để chứng tỏ thân phận, đưa cho nàng xem: "Đây là bệ hạ ban cho, không phải giả đâu.

Thôi mỗ lấy tính mạng ra thề, sau này nhất định bảo đảm quãng đời còn lại của Khương cô nương vô lo."

Ai cần ngươi bảo đảm chứ.

Khương Tuế Ngọc cầm lấy lệnh bài, trọng lượng nặng trịch trong tay, với hoa văn rõ ràng phức tạp bên trên, không giống như là làm giả, càng huống hồ bọn họ người đông thế mạnh, nếu như muốn hành hung, căn bản cũng không cần nhọc lòng mà lừa một nữ tử hèn mọn như nàng.

Thế là, Khương Tuế Ngọc bị ép mà bước lên con đường rời xa quê hương.

Đám người của Thôi Mạch Chu bất giác đã đi đến Tề Châu của Giang Bắc.

Thống đốc lúc đầu của Tề Châu bởi vì giấu diếm tình hình thiên tai mà bị cách chức rồi, Hoàng đế hạ lệnh tạm thời do Thuần Vu Tịnh kế nhiệm.

Thuần Vu Tịnh cũng trở thành vị nữ thống đốc đầu tiên của Tuyên triều.

Nhưng Thôi Mạch Chu gần đây cứ nằm mơ, mơ thấy hắn cùng một nữ tử ở trên mái nhà ngắm trăng, trong lầu gác có những cảnh tượng cổ quái chứa đầy tượng gỗ mà hắn chuyên tâm điêu khắc, đặc biệt là Khương Tuế Ngọc nhiều lần đi vào trong giấc mộng, khiến tâm trạng của Thôi Mạch Chu càng bất an.

Cộng thêm đồng ruộng phì nhiêu rộng lớn của Tề Châu bỗng chốc bị nước lũ dâng lên trở thành ao hồ, đầm lầy nước mênh mông, hắn bận việc quan trong, cố tình phớt lờ cảm giác kỳ lạ của mình đối với Khương Tuế Ngọc, tập trung vào tình hình thiên tai đến nỗi không thể thoát ra, liền quên đi chuyện nên sắp xếp Khương Tuế Ngọc thế nào.

Khương Tuế Ngọc thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng cũng hiểu rõ cứ dựa vào Thôi Mạch Chu mà ăn không ngồi rồi không làm việc cũng không phải là kế lâu dài, liền tìm ra tứ thư ngũ kinh,những bài văn mà bản thân biết để nhớ chữ.

Cuộc sống tạm thời nhàn hạ như vậy bất giác đã trải qua gần nửa tháng, cho đến khi bên cạnh Thuần Vu Tịnh thiếu nhân công, muốn tìm một người quản lý công văn để giúp đỡ làm việc, Khương Tuế Ngọc xung phong đảm nhận.

Dù sao Thôi Mạch Chu người ta không có nghĩa vụ phải nuôi nàng cả đời, nàng cũng cần phải làm việc để nuôi sống chính mình.

Thuần Vu Tịnh nhìn thấy người đến là nàng, nhếch mày: "Thôi tướng công lại nỡ để Huyện chúa đến làm việc khổ sai sao?"

Khương Tuế Ngọc cười cười, xem ra quan hệ giữa nàng và Thôi Mạch Chu bị người ta hiểu lầm rồi, nói: "Thống đốc, ta và Thôi thừa tướng chẳng qua là có duyên gặp mặt vài lần.

Thôi thừa tướng là người trọng tình trọng nghĩa, hắn nhớ đến chút ân huệ của ta đối với hắn, cho nên chăm sóc đặc biệt đối với ta.

Ta lại tự mình hiểu lấy rằng, không dám tự cho mình có ơn với người ta mà để người ta báo đáp."

Lại là một người tuyệt vời.

Thuần Vu Tịnh khá khen ngợi mà nhìn nàng một cái, bèn đồng ý chuyện này.

Nhưng khi Khương Tuế Ngọc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng dân chúng lầm than khắp nơi, tâm trạng cực kỳ nặng nề, không thể để bản thân tách rời khỏi thế giới này nữa.

Dân bị nạn không được ăn no, chỉ có thể bị ép mà bán bỏ con trai con gái để duy trì kế sinh nhai.

Bách tính rối bù, bẩn thỉu tụ lại một chỗ, tha thiết mong chờ mà nhìn vào nồi cháo để đợi được ăn.

Ở bên đường, khắp nơi đều có thể thấy rõ những cái xác chết đói, những đứa trẻ bất lực mà ra sức gào khóc ở một bên, chỉ có thể trưng mắt mà nhìn thi thể của người thân bị xem như đồ vật mà vứt trên xe...

Hết cảnh này đến cảnh khác, nhìn thấy mà phát hoảng.

Nỗi ai oán tồn đọng rất lâu của bách tính không có chỗ để phát tiết, cực dễ gặp phải người có ý kích động mà phát sinh bạo động.

Một người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt đen thui, bắp thịt cuồn cuộn cứ như nhân lúc hỗn loạn mà cổ động lòng người, mưu cầu chút lợi ích.

Hắn ta đứng trên bức tường vỡ, hùng hồn lên tiếng: "...!Các vị hương thân, là đám tham quan này, tham nhũng lương thực cứu trợ thiên tai của chúng ta, nếu chúng ta không phản kháng, chỉ có thể bị đói chết!"

"Đúng! Chúng tôi mà không phản kháng thì chỉ có thể đói chết!" Bên dưới có người hô ứng.

"Trừ khử đám tham quan đó!"

Dần dần, tâm trạng của người dân bị nạn trên mặt lộ sự do dự cũng dần dần trở nên kích động, bắt đầu phụ họa theo bọn họ.

Cảm xúc súc sôi của những người dân bị nạn tụ lại với nhau, bao vây phủ thống đốc lại.

Trước cửa phủ thống đốc chi chít những người dân bị nạn, vây chặt đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.

Thấy tình hình không hay, những quan chức nhỏ chạy đi mật báo cho Thôi thừa tướng.

Thôi Mạch Chu nhận được tin tức, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bao trùm lên một tầng khói mù.

Do dự một lúc, Khổng Kỳ vẫn quyết định nói với hắn: "Khương cô nương hình như cũng giúp đỡ làm việc trong phủ thống đốc."

Nói xong cúi đầu, dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt của hắn.

Khóe môi Thôi Mạch Chu mím chặt, sắc mặt tối tăm: "Mau chóng phái người chi viện cho phủ thống đốc, có người làm loạn, tất cả đều bắt hết, nếu cầm vũ khí muốn làm loạn thì gi3t ch3t bất luận tội."

Trước mắt là đầu người mênh mông, những bá tánh cảm xúc kích động tay cầm lấy thanh gỗ và đá, tình hình rất nghiêm trọng.

Sáng sớm hôm nay Thuần Vu Tịnh thúc ngựa đến huyện Thanh Châu để điều tra tình hình thiên tai, lúc này không có người có thể chủ trì đại cục, Khương Tuế Ngọc chỉ có thể kiên trì đến cùng để gánh vác.

"Các vị hương thân phụ lão, khoảng tiền cứu trợ thiên tai của triều đình đang trên đường đến, lương thực cũng đang xoay sở, các vị an tâm chớ nóng nảy."  

"Nói dối!" Người đàn ông vạm vỡ hét một tiếng: "Một tiểu nha đầu như nàng ta, lời nói ra thì có thể đáng tin bao nhiêu chứ? Nhất định là đang lừa gạt chúng ta."

Khương Tuế Ngọc hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng mà nhìn thẳng hắn ta, lớn tiếng nói: "Vị huynh đệ này, nói chuyện thì phải chú ý.

Lời của ta không đáng tin, lời của người thì đáng tin ở chỗ nào chứ?"

"Các vị, bá tánh đang ở trong khổ cực lầm than, bệ hạ ăn ngủ khó quên, đặc biệt phái Thôi thừa tướng đến đây để cho mọi người yên lòng, mọi người đừng bị người có ý muốn lợi dụng, làm một vài việc tổn hại người khác mà không có lợi cho bản thân mình."

Bị tiểu nha đầu mỉa mai một trận, người đàn ông vạm vỡ mất mặt, cưỡng ép phân biệt: "Ta thấy người chính là có bản lĩnh ăn nói tuyệt vời, lại ở đây để bừa bịp chúng ta, mọi người đừng nghe nàng ta nói, nói không chừng nàng ta đang đợi viện binh."

Tinh thần quần chúng trở nên phẫn nộ, thậm chí có hai ba tên lòng dạ xấu xa, trốn ở giữa đám người, nhân lúc không chuẩn bị mà cầm đá trực tiếp đập về phía Khương Tuế Ngọc.

Mà Khương Tuế Ngọc tránh không kịp, trán bị đập chảy máu, xuôi theo đó mà chảy xuống mặt.

Chỉ nghe phía xa có tiếng bước chân ầm ầm đang chạy về phía bên này, theo sau là tiếng móng ngựa dồn dập, quân sĩ mặc giáp trục mang theo giáo đuổi đến, vây quanh đám đông đang tụ họp gây sự lại.

"Khéo ăn khéo nói biết bao, bổn tướng lại không biết một quân cờ của nước đối địch lại có tài ăn nói tốt đến như vậy."

Quân sĩ ở trước tự động lui ra một con đường, một vị lang quân tuấn tú, có tiền đồ xuất hiện.

Chính là Thôi Mạch Chu đuổi đến giải vây cho phủ Thống đốc.

Thôi Mạch Chu đột nhiên thu lại ý cười, chỉ để lại vẻ ớn lạnh: "Người đâu, còn không bắt tặc tử lại."

Người đàn ông vạm vỡ tự biết sự việc đã bại lộ, muốn phá bỏ vòng vây trốn đi, lại bị mất mạng bởi một đao của Khổng Kỳ.

Trò hề cuối cùng cũng hạ màn, dân bị nạn tụ lại trong lòng buồn rầu, không ai biết sẽ có gian tế của nước đối địch đến mê hoặc bọn họ.

Bọn họ cũng là người vô tội.  

May mà Thôi Mạch Chu không muốn làm liên lụy quá nhiều, chỉ bắt vài người dẫn đầu để răn đe.

Y nữ thay vài miếng vải gạc, đắp loại thuốc tốt nhất, mới miễn cưỡng ngăn được vết thương đang không ngừng chảy máu của Khương Tuế Ngọc.

Bị người ta đánh đập, Khương Tuế Ngọc cũng không buồn lắm, nhưng y nữ dặn dò nàng khoảng thời gian này không được ăn thức ăn béo bổ, trong lòng nàng lại nảy sinh uất ức.

Buổi tối, Thôi Mạch Chu được rảnh rỗi, liền ngựa không dừng vó mà đến gặp nàng.

Bước chân đến trước cửa, nhưng thế nào cũng không dám bước qua ngưỡng cửa.

Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí, quyết định đi gặp nàng.

Nhưng hoàn toàn không ngờ, Khương Tuế Ngọc đang nằm trên giường say giấc nồng, hoàn toàn không biết đến sự bối rối và lo lắng của hắn.

Hắn bước đến bên giường, nhìn nàng bằng ánh mắt thương yêu, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên mu bàn tay của nàng.

Thôi đi.

Nàng trông như kẻ thù giống thuở trước cũng được, tính cảm trì trệ cũng thôi đi, chỉ mong phần đời còn lại của nàng bình an vui vẻ.

—Hết—.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!